Lời giám tuyển:
Họa sĩ Đỗ Bảng là một kiểu người xưa cũ. Khi ông cất lên tiếng hát, ta nghe trong giọng ông chất văn hoá Bắc Ninh, nơi mà âm nhạc và ngôn từ hòa vào nhau, không thể tách rời. Dân ca Bắc Ninh thường thấm vào mỗi con người ở đấy như một mạch ngầm. Một hồn đất quê hương hoàng tộc triều Lý xa xưa, một trong những vùng đất giàu truyền thống văn hóa nhất Việt Nam.
Khi tìm hiểu về họa sĩ Đỗ Bảng, tôi cũng đã lang thang qua nhiều vùng quê Bắc Ninh, tham dự những lễ hội làng, đến tận nhà người dân nơi có những cuộc gặp mặt đơn sơ của các liền anh liền chị để nghe họ hát đối, hát giao lưu. Những buổi họp tưởng như đơn giản, nhưng cách họ phục trang cho đến nhịp điệu, lời ca, cách ngân vang, nhả chữ với tất cả tình cảm và sự nâng niu khi trao câu hát đi cho người khác, cho thấy một ý thức sâu sắc trong việc gìn giữ văn hoá.
Tranh của Đỗ Bảng thấm đẫm cái chất quê mùa Bắc Ninh, một sự quê mùa kiêu hãnh, được thể hiện qua bảng màu dã thú rất khó phối. Những gam xanh gắt như màu lá chuối non, những sắc hồng như màu áo của các cô gái hát quan họ, được ông kết hợp một cách không rực rỡ mà hòa hợp, gợi một cảm giác quan tâm, tha thiết đến những câu chuyện cũ. Đôi khi đó là câu chuyện về một ông già hát xẩm đi dọc làng, lũ trẻ con xúm lại quanh ông, ngồi nghe bằng những gương mặt thơ ngây. Đôi khi là cảnh liền anh liền chị giao duyên, không cần mô tả rõ mặt, chỉ qua dáng hình uyển chuyển đã thấy hết sự tình tứ của vùng văn hóa này.
Bút pháp của Đỗ Bảng rất tự nhiên. Ông tạo hình bằng những nét gạch khỏe khoắn, chắc chắn, như thể ông khắc họa cuộc sống bằng trực giác hơn là tính toán. Những hình thể trong tranh ông luôn rõ ràng về động tác, nhưng không khô cứng, trái lại, cho một biểu cảm mềm mại và mộc mạc. Có gì đó thân thuộc, nhiều sức sống trong từng dáng hình. Đỗ Bảng không vẽ một cái gì cụ thể, mà là vẽ hồn cốt của vùng đất Bắc Ninh vẫn còn đậm nét trong ký ức của ông.
Tranh Đỗ Bảng thuộc trường phái biểu hiện, dã thú. Nhưng cái khác biệt rõ rệt nhất ở ông chính là: chất văn hóa Bắc Ninh, một bản sắc thấm vào cùng màu sắc, dáng hình và nét cọ. Ở đó, ta không chỉ thấy nghệ thuật, mà còn thấy ký ức, thấy con người, thấy một vùng đất đang tự sự bằng chính ngôn ngữ của màu sắc và đường nét.
Giám tuyển triển lãm,
Vân Vi
-
Introduction:
Artist Do Bang is a man of olden ways. When he raises his voice in song, one can hear in it the essence of Bac Ninh culture—a place where music and language are interwoven, inseparable. Bac Ninh folk songs often seep into each individual like an underground current—a spirit of the land, once the royal homeland of the Ly dynasty, and one of the richest cultural regions in Vietnam.
In learning about Do Bang, I wandered through many rural corners of Bac Ninh, joined village festivals, and visited the homes of local people where simple gatherings of brothers and sisters took place, singing call-and-response melodies together. These meetings may seem modest, yet in their costumes, in the rhythm and lyrics, in the way each word is stretched, delivered with affection and care, there lies a deep awareness of cultural preservation.
Do Bang’s paintings are steeped in the rustic spirit of Bac Ninh—a proud simplicity—expressed through a bold, fauvist palette that resists harmony. Sharp greens like young banana leaves, gentle pinks like the dresses worn by "quan ho" singers, are not blended for brilliance but for balance, evoking a quiet tenderness and heartfelt concern for old tales. At times, it is the story of an elderly "xam" singer strolling through the village, children gathering around him with innocent faces to listen. At times, it is the romantic exchange between "liền anh" and "liền chị", their faces not shown clearly, but their graceful postures alone capture the sentiment of this cultural region.
Do Bang’s brushwork is natural. He shapes forms with firm, confident strokes, as though capturing life through intuition more than calculation. The figures in his paintings are always clear in motion, yet never rigid—instead, they carry a soft and unpolished expression. There is something familiar and full of life in each form. Do Bang does not paint anything specific; rather, he paints the very soul of Bac Ninh as it lingers vividly in his memory.
His work belongs to the expressionist and fauvist schools. But what sets him apart most is the essence of Bac Ninh itself—a cultural identity that permeates his colors, forms, and brushstrokes. There, one sees not only art, but memory, humanity, and a land narrating its own story through the language of color and line.
Exhibition Curator,
Van Vi