Trong các họa sỹ Hải Phòng, Đoàn Đức Hùng dường như là một người có phần e dè và ngại ngùng. Trái ngược với vẻ ngoài khép kín, tranh của Hùng theo lối biểu hiện với các đường nét và mảng màu thể hiện xúc cảm mãnh liệt, phóng khoáng và thoải mái.
Bất kể ngồi ở đâu, hay gặp ai, trong đám đông hay đối diện, Hùng đều cầm bút lên ký họa. Anh chia sẻ rằng khi không biết làm gì, thì anh sẽ vẽ. Anh tự nhận mình là người giao tiếp kém, không biết phải nói chuyện với người khác như thế nào, và không thể dùng lời rành mạch để nói cho hết những gì mình suy nghĩ hay cảm nhận… nên anh giao lưu với người khác bằng cách vẽ.
Hùng vẽ rất nhiều chân dung khác nhau, lên tới hàng trăm bức. Những bức tranh của Hùng chính là cuộc đối thoại với người đối diện, không phải là một hội thoại bằng ngôn từ mà là một cuộc hội thoại bằng đường nét, bằng chất cảm về người đó. Bởi thế mỗi người, mỗi lúc, mỗi trạng thái đều khác nhau. Hùng cũng hiếm khi cạn vốn sáng tác bởi chất xúc tác để làm việc, và gợi ý cho các sáng tác của anh chính là lấy từ tư liệu của đời sống thật.
Hùng vẽ những người đối diện với mình, những người hay gặp, hoặc đơn giản có lúc việc phơi đôi giày, việc một buổi sáng trời mưa và không thể ra khỏi nhà…cũng gợi cảm hứng cho Hùng làm việc.
Khi gặp một người thực sự say mê với việc vẽ, thiết tha hơn bất cứ một điều gì khác nữa; chúng ta được chứng kiến, và như một lần nữa được sống trong say mê ấy với tròn đầy những xúc cảm của một người nghệ sỹ.
Among the Hai Phong artists, Doan Duc Hung is seen as a reserved and shy person, while in contrast, Hung's paintings follow the expressionism movement with intense color palettes and liberating brushstrokes.
Regardless of the location he was at, who he was talking to, amidst a crowd, or eye to eye, Hung always found the opportunity to pick up his pen and sketch. He shared that when he doesn't know what to do, he always finds comfort in sketching. On top of that, he confessed that he’s not good at socializing and can't articulate his words enough to fully convey his ideas and feelings hence he chose painting as a substitute medium.
Hung’s artworks, including hundreds of portraits, are dialogues directed toward the viewers, manifesting from the brushstrokes and essence of the architect. Therefore, each person, each moment, and each state is irrefutably unique. Additionally, Hung rarely runs out of creative resources since the catalyst to invent, and the inspirations for his art are documented from real life. Hung paints people within his sight, people he meets often, or simply the act of drying his shoes, being stuck at home due to the rain also brings inspiration to Hung’s work.
The enthralling passion and brimming emotions of the artist are engraved into his art, as one can perceive, relive, be astonished, and encapsulate with.